“Cái này rất có khả năng, thế nhưng ngành sản xuất trang phục này ông cũng rất rõ ràng rồi, chỉ cần mẫu mã đẹp hơn một chút thì không tới mấy ngày tất cả mọi người đều có hết. Dù cho hiện tại chúng ta không đi bán thì chờ thêm chút thời gian nữa bọn họ cũng sẽ làm theo hình thức giống như vậy. Thế nên không bằng chúng ta cứ thừa dịp đó kinh doanh độc quyền thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Về điểm này Thư Nhan cũng đã sớm nghĩ tới rồi, người Trung Quốc thuộc kiểu đi đầu trong việc đạo nhái.
Dù cho là bất kỳ thứ gì thì chỉ cần đồ vật đó có thể kiếm ra được lợi nhuận thì lập tức sẽ có người đạo nhái theo, không có hàm lượng kỹ thuật, những thứ này chỉ cần trong nháy mắt đã nhìn thấy. Cô tin là chỉ trong vòng chưa tới một tuần trên đường cái đã chật kín những thứ này.
Thật ra nếu như có đủ tài chính thì có thể trực tiếp đi đăng ký nhãn hiệu, phát quảng cáo trên các mặt thông tin như TV, báo chí. Chỉ trong vòng nháy mắt nhãn hiệu này sẽ trở thành đồ nội y lừng danh khắp cả nước, chỉ đáng tiếc yêu cầu này có hơi quá lượng sức mình.
Thôi vậy, không nghĩ nhiều như thế nữa, phải thừa dịp hiện tại trên thị trường vẫn còn chỗ trống thì phải nhanh chóng kiếm thêm chút tiền thôi, ít nhất cũng phải lấy về được khoản tiền tiết kiệm của mình.
Thứ bảy, Thư Nhan dự tính đi đến Hàng Thành nhập hàng, ngày mai Tú Tú xin nghỉ. Vào buổi sáng Thư Nhan muốn gấp gáp trở về nhưng kết quả buổi chiều Tú Tú lại nói không xin nghỉ nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây