"Bà chủ, tôi giới thiệu cho bạn bè tới, có thể tính rẻ chút không?" Người phụ nữ cầm quần áo mùa thu yêu thích không buôn: “Lấy rẻ một chút, hai mươi lăm thì tôi lấy một phần bốn."
"Xin lỗi, chỗ tôi giá công khai, không trả giá, nếu có thể hội viên thì có thể bớt cho cô." Ở phương diện này Thư Nhan rất cố chấp, không trả giá là thật sự không trả giá, mặc dù sẽ mất một phần khách hàng, nhưng trong vô hình sẽ đề cao đẳng cấp, khiến người ta cảm thấy là một cửa hàng tốt, có cảm giác thời thượng.
Cũng có một nhóm người như thế, bọn họ sẽ không trả giá, đi chợ mua quần áo sẽ bị hô giá, rõ ràng cùng là quần áo, người khác chỉ cần mười đồng là có thể mua được, bọn họ lại tốn hai mươi đồng thậm chí là giá cao hơn. Bọn họ thà đến tiệm quần áo có giá công khai mua quần áo, mặc dù là biết bị chém đó, nhưng vừa nghĩ tới cũng giống giá tiền với người khác thì trong lòng lại cân bằng.
Từ lâu Thư Nhan đã muốn kéo nhóm khách này tới, sau khi những người này xác nhận Thư Nhan thật sự bán đúng giá, lúc mua đồ vô cùng sảng khoái, nhưng cũng sẽ có một vài khách mới thử trả giá.
"Vậy thì ba mươi, ba mươi tôi muốn một phần bốn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây