“Em.....em xin lỗi, em không cố ý nghe lén chị nói chuyện đâu, nhưng gần đây em trai em có em gái rồi, nên người trong nhà muốn mua nhà cho em ấy, mẹ em muốn em đưa một vạn, nhưng em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ, em...em thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Một vạn? Năm 92, bắt một cô gái mới hai mươi tuổi đưa cho một vạn, vô lý như vậy mà cha mẹ cô ấy cũng có thể nói ra được sao.
Trước đây Thư Nhan nhìn thấy Oánh Oánh mang đồ ăn trưa đến thì cô cũng chỉ nghĩ gia đình cô ấy khó khăn, nhưng không ngờ lại bởi vì tính gia trưởng của cha mẹ cô ấy.
"Cha mẹ em sinh ra em và nuôi em, chứ không phải em trai em sinh ra em hay nuôi em cả. Khi cha mẹ em già đi, em hiếu thảo đủ phần của mình là được rồi, tại sao em phải nuôi cả em trai em chứ. Đừng ngu ngốc, bọn họ không quan tâm đến em đâu, nên em phải tự nghĩ cho bản thân, cuộc đời em là do em tự quyết định. Thư Nhan vỗ vỗ vai Oánh Oánh,“ Cha mẹ em biết tiền lương của em không?
Oánh Oánh lắc đầu: “Lương cơ bản với phụ cấp em có nói cho bọn họ biết, còn tiền hoa hồng thì em không nói."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây