Tạm thời vẫn chưa tìm được nhà, chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho ông Hồ, Thư Nhan xem giờ đã mười một giờ hơn, vốn định đi xem thử con gái.
Nghĩ ra có lẽ là đang ăn cơm với cô giáo Lưu rồi không nên đi làm phiền nên đưa Thiên Bảo đến ăn ở quán mỳ bên cạnh trường tiểu học, Thiên Bảo ăn một miếng rồi nhổ ra.
“Mẹ ơi, ngọt quá.
Thư Nhan không nói lời nào ngồi ăn, cô ấy có thể ăn được nhưng đối với hai đứa trẻ mà nói thì ăn không quen, nghĩ đến đứa con gái mỗi lần đến ăn đều nói ngon, trong đôi mắt của Thư Nhan hơi ửng đỏ, xót xa trong lòng, không biết đứa trẻ đó có chịu ấm ức gì ở cô giáo Lưu hay không, chỉ sợ là cho dù có ấm ức cũng sẽ không nói, dù là thế nào nhất định phải nhanh chóng tìm ra nhà để đón hai đứa về bên cạnh mình.
So với sự tưng bừng của mấy ngày trước, giờ trong cửa hàng vắng lặng hơn rất nhiều, vừa buổi sáng bán được hai trăm tệ, Thư Nhan dáng vẻ rất ngượng ngùng của Trương Hoa Tú và Oánh Oánh không khỏi cười nói: “Hai người đừng nản lòng, đợi đến cuối tuần buôn bán sẽ tốt hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây