"Cô... cô nói xem, có phải cô sớm đã biết được rồi không? Có phải cô đã sớm đoán được rồi không?" Lưu Ngọc Mai chỉ vào Tô Duy Duy.
Vẻ mặt Tô Duy Duy vô tội: "Mẹ, mẹ nói gì thế? Sao con có thể đoán được nhưng chuyện này? Hơn nữa lúc đầu con đã nói trên trời không có bữa cơm trưa nào miễn phí, nhưng mọi người có nghe sao?"
Lưu Ngọc Mai sững sờ ngây người tại chỗ, lúc đầu Tô Duy Duy nói lời không tốt với bọn họ, bọn họ chỉ cho rằng Tô Duy Duy đang ghen ghét, là phụ nữ nông thôn kiến thức hạn hẹp.
"Mẹ, không phải con nói này, đây là công an bắt người, cho dù bản lĩnh con có lớn đến thế nào, cũng không gọi được công an đâu."
Dáng vẻ nét mặt vô tội đó của Tô Duy Duy, như một con thỏ trắng nhỏ vô hại, Lưu Ngọc Mai cảm thấy việc này có chỗ nào không đúng, thế nhưng bà ta ngây người cũng không nghĩ ra được lý do hợp lý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây