Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô bé đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Duy Duy, trông còn nhỏ tuổi, non nớt hơn cô bé, lập tức tỉnh táo, cô bé nhớ lại những bài văn hồi bé, ai cũng miêu tả mẹ của họ có mái tóc bạc phơ, đôi bàn tay chai sạn, da nhăn nheo, dành cả tuổi thanh xuân của mình để chăm sóc con cái. Những bài văn này xúc động đến mức nhiều học sinh đã khóc, cô giáo bảo cô bé đứng dậy đọc bài, cô bé cũng cố nặn vài giọt nước mắt nhưng rất lâu mà không ra một giọt, mẹ cô không phải là dạng Lý lão mẫu thân, đối với bà thật là không thể khóc cho một người phụ nữ giàu có và xinh đẹp như vậy.
"Mẹ, mẹ sẽ khóc sao?"
Tô Duy Duy lặng lẽ trợn mắt, cô khóc á? Chắc là có? Nhưng nếu cô muốn khóc, cô sẽ chỉ khóc vì những viên kim cương không thể nhét trên giường, quần áo trong tủ không thể mặc và cả những chiếc xe mà cô không thể được lái xe trong ga ra, đối với tiền tiêu không bao giờ khóc.
"Tiểu tỷ tỷ à, con nghĩ nhiều quá rồi."
"Con biết ngay mà." Tiểu Diệp Tử lẩm bẩm vài từ, nhanh chóng bị Tô Duy Duy đè xuống, bị cô bắt phải dưỡng ẩm và trang điểm, cuối cùng cũng tràn đầy năng lượng đến lễ tốt nghiệp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây