Lưu Ngọc Mai đột nhiên giữ chặt Tráng Tráng, vội la lên: "Có phải cháu trộm tiền của ta rồi không?"
Tráng Tráng lớn lên đã cao hơn Lưu Ngọc Mai, cậu ta vừa đen vừa gầy, thoạt nhìn sợ hãi rụt rè.
"Ai nói cháu trộm tiền của bà? Con mắt nào của bà nhìn thấy?"
Lưu Ngọc Mai nóng nảy, nước mắt chảy ròng: “Tráng Tráng, đó là tiền cứu mạng của bà! Về sau bà nội chết rồi không có người khiêng quan tài cho bà, còn dựa vào chút tiền này để hạ táng. Sao cháu có thể lấy tiền của bà?"
Tráng Tráng chột dạ nhìn về hướng khác, hắn rất nhanh đẩy Lưu Ngọc Mai ra: “Cháu nói rồi cháu không trộm."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây