Hạ Đông Lâm thản nhiên đáp lại, xem ra là đã sớm biết, Tô Duy Duy vẫn luôn cho rằng Lưu Ngọc Mai ở nông thôn, lần trước cô đuổi người đi, không cho một nhà Lưu Ngọc Mai sống ở căn nhà nhà họ Lương, sau đó Lưu Ngọc Mai đi đâu thì cô hoàn toàn không biết gì cả, nhưng với suy nghĩ của cô, khẳng định Lưu Ngọc Mai không muốn đến tỉnh thành, khả năng lớn nhất có thể là mang theo Tráng Tráng sống ở nông thôn, lại không lường trước được . . . . . .
Có điều Lưu Ngọc Mai trong trí nhớ cũng chỉ 50 tuổi, nhưng bà cụ trước mắt cũng phải 80 tuổi, trên mặt nhiều nếp nhăn, tay bẩn bẩn, mặc quần áo và đi giày cũ nát, ánh mắt nhìn người khiến người ta không thích.
Bên này, Lưu Ngọc Mai vội vàng chạy ra từ trong quán ăn, vội vàng chạy về hướng nhà, bà ta vừa mở cửa nhà, chợt nghe Tạ Chấn Giang mắng: "Có làm ra tiền không? Mẹ, có phải mẹ muốn con chết hay không? Những kẻ đòi nợ kia sắp tới rồi! Lại một buổi chiều như vậy, tay này của con có lẽ không giữ được rồi!"
Lưu Ngọc Mai sợ hãi run run, run run rẩy rẩy lấy ra một xấp tiền, Tạ Chấn Giang nhất thời sáng mắt, kích động đếm tiền.
"Chấn Giang, đây là mẹ mấy ngày nay đi ăn xin có được, con nhất định phải trả tiền lãi trước."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây