Cậu ấy thường hay ôm guitar, biểu diễn âm nhạc cho người dùng thư viện nghe, hơn nữa còn để thính giả tự do chọn bài hát. Tối nào, Tô Duy Duy cũng đến quầy bar gọi một ly rượu, rồi ngồi xuống cạnh mấy vị khách khác trước cửa sổ sát đất. Ánh đèn trên cửa tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cô đưa mắt nhìn Lương Minh Trung ở giữa sân khấu chính với sự mê mẩn khó cưỡng. Lắng nghe tiếng nhạc dìu dắt tựa dòng nước chảy, chợt thấy đời người viên mãn biết mấy.
Ngày nọ, Hạ Đông Lâm vừa khéo về sớm, cầm ly rượu ngồi cạnh cô, ghé vào tai cô thấp giọng hỏi: "Chỗ này đã có người chưa?"
Đôi môi đỏ của Tô Duy Duy nhếch lên, cô nhướng mày với anh: "Xin lỗi, tôi đã có chồng rồi."
"Khi nào chồng em về? Trước khi ấy, anh muốn mời em vài ly."
Tô Duy Duy giả bộ khó xử: "Nhưng chồng tôi là một con quỷ nhỏ mọn, còn thích ghen tuông, giữ tôi chặt lắm. Nếu để anh ấy biết tôi uống rượu với người khác, thì khó xử lắm đó."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây