Đảm bảo không cần một đồng của anh, nhà tôi cũng có, con cái thì đều ra nước ngoài rồi, không cần anh nuôi, tuyệt đối không càn quấy bậy bạ, hay yêu cầu anh phải nuôi sống gia đình bọn họ như những người phụ nữ khác.
Lương Phú Quý nghe vậy thì lập tức xiêu lòng, sau đó Hạ Đông Lâm đi vào, Lương Phú Quý có hơi mất tự nhiên nói ra chuyện của mình và Triệu Ngọc Hồng, hồi đó khi ông ta vừa mới lên tỉnh vẫn là một người dân quê vô cùng kém hiểu biết, mấy ông bà cùng tuổi trong công viên thường coi thường ông ta, thậm chí không muốn dẫn ông ta theo, về sau, Lương Phú Quý gặp được Triệu Ngọc Hồng, bà ấy đẹp người đẹp nết, dạy ông ta nói tiếng phổ thông, rèn luyện sức khỏe, dạy ông ta đánh bài, giao lưu với những người khác, dần dà ông ta cũng trở nên thành thạo, cũng thích nghi được với cuộc sống trên tỉnh, càng ngày càng thích Triệu Ngọc Hồng hơn.
Lưu Ngọc Mai sốt ruột: ''Hạc Minh, cậu cũng đừng quên tôi dù sao cũng là mẹ kế của cậu, không có công lao thì cũng có khổ lao, các người đừng có đối xử với tôi như thế!''
Từ đầu tới cuối, Hạ Đông Lâm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, anh buông cặp táp xuống, trầm giọng nói: ''Chúng con đều là phận con cái, không tiện tham gia vào chuyện của bố mẹ.''
Lưu Ngọc Mai hơi ngừng lại, lòng đã lạnh đi, lời này của Hạ Đông Lâm là có ý gì? Ý là anh không quản nữa hả? Đám người này thật vô lương tâm, Lương Phú Quý có cuộc sống tốt hơn liền vứt bỏ bà ta, con cái nhà họ Lương không nói thì cũng thôi, lại còn giúp Lương Phú Quý, bọn họ có còn là người không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây