Tạ Chấn Giang nhìn cánh cửa đóng chặt, suýt chút nữa hai mắt đã tối sầm lại rồi ngất đi, trước cửa ra vào không ít người khóc lóc la ó, thậm chí có người còn ngất xỉu vì tức giận, nhiều cặp vợ chồng oán trách nhau, đổ lỗi cho nhau vì người kia đem tiền đi đầu tư, bây giờ ý nghĩ tự tử anh ta cũng có rồi.
Lúc anh ta trở về, Lưu Ngọc Mai đang ngồi trước cửa cắn hạt dưa, tám chuyện với những người hàng xóm bên cạnh, bà ta đắc ý khoe chiếc nhẫn vàng trên bàn tay điệu đà của mình, cười nói: “Cái này là con trai tôi mua cho tôi đấy, bây giờ con trai tôi phát tài rồi, một tháng có thể kiếm được hai ba ngàn! Không tốn chút chi phí nào cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tìm đâu ra chuyện tốt như thế? Không phải tôi khoe khoang đâu, từ nhỏ Chấn Minh nhà tôi rất thông minh, bà xem, quả nhiên bây giờ có chút tiền đồ rồi, cũng coi như không làm tôi mất mặt.
Điều kiện người già sống trong khu này cũng không tốt mấy, nhìn thấy Lưu Ngọc Mai đeo dây chuyền vàng và nhẫn vàng không khỏi ngưỡng mộ khen vài câu, điều này khiến Lưu Ngọc Mai càng thêm đắc ý.
Có người hỏi: “Rốt cuộc con trai bà làm gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy?
Lưu Ngọc Mai đắc ý nói: “Con trai tôi đầu tư tiền vào một công ty, nó hiện là cổ đông của công ty đó đấy, mỗi tháng công ty trả cho nó năm phần lãi suất, con trai tôi mượn mười vạn của người ta để đầu tư, sau này chỉ cần lấy lãi hàng tháng là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây