Tuy rằng Lương Tiểu Muội luôn tỏ ra kiêu ngạo nhưng được khen ngợi khoa trương như vậy, mặt đỏ lên: “Chị dâu, em thế này có là gì, còn nhiều người vĩ đại hơn em nữa.
Cô giáo dạy làm người phải biết khiêm tốn.
“Vĩ đại hơn em thì có sao? Ở trong lòng chị dâu, em là lớn nhất, tương lai em chắc chắn là tác giả bán chạy. Chị dâu chờ em nhanh chóng lớn mạnh, đi mua sách của em về đọc.
Lương Tiểu Muội càng nghe càng xúc động. Thật ra, trước đó, cô bé không có cảm giác gì với sáng tác nhưng chị dâu luôn cổ vũ, viết mấy trang đều được tạp chí mua. Các học sinh thường khen cô bé viết tốt, cô giáo cũng nói văn phong của cô bé có thần. Cô bé không giống các bạn học, học các đạo cụ âm nhạc, ca hát và khiêu vũ. Cô bé cũng không có thông thạo cái gì, dường như chỉ có viết văn mới giúp cô bé trổ hết tài năng. Hiện giờ, lời nói của chị dâu như gieo một hạt mầm trong lòng cô bé, bắt đầu nảy mầm. Cô bé phải chăm sóc mầm non, nhanh chóng trưởng thành, hoàn thành giấc mộng trở thành tác giả lớn.
Tranh Tranh đi tới, nhận lấy báo đọc một lúc, Lương Tiểu Mục tiếp tục khoe khoang nói: “Thế nào? Cô có lợi hại không? Tên nhóc kia, đừng nghĩ đầu óc của cháu thông minh đã là giỏi. Nhìn văn phong của cô viết đi, thông minh như cháu chưa chắc viết văn tốt như thế đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây