“Không cần. Tô Duy Duy cúi đầu uống trà, không thèm hé miệng.
Tạ Chấn Giang gấp gáp, “Vậy coi như là tôi mượn các người có được không?
Tô Duy Duy ngạc nhiên, “Mượn? Anh nói nhẹ nhàng vậy, anh vay tiền rồi lấy cái gì trả? Nhất là tiền không có, chúng tôi tìm anh đòi tiền, anh sẽ trả sao? Chỉ sợ đến lúc đó mẹ anh lại khóc lóc om sòm lăn lộn chơi xấu, lại muốn nằm ở cửa nhà mắng nhà tôi cho đã miệng!
Lưu Ngọc Mai nghiến chặt răng, hận không thể đem mặt Tô Duy Duy xé nát, Tô Duy Duy này động một tí là châm chọc bà ta, đem ba ta nói không ra dạng gì, trên đời này sao lại có thể có loại người như vậy, hễ cứ nói là lại chui vào não người ta.
“Tô Duy Duy, cô đừng xem thường người khác! Lưu Ngọc Mai tức giận mắng, lại nhìn về phía Lương Phú Quý, “Phú Quý, tôi dù sao cũng là vợ ông, tìm con mình mượn ít tiền sao lại khó như vậy? Đây là bất hiếu! Tốt xấu gì tôi cũng đem người nhà này nuôi dưỡng đến trưởng thành, xem bọn chúng báo đáp tôi thế nào kìa, thật sự là số tôi khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây