Cô ta tức muốn chết, tìm Tề Nguyên Tân ầm ĩ một trận nhưng mà Tề Nguyên Tân cô ta không nắm trong tay được nữa rồi. Tề Nguyên Tân chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, nói tất cả mọi thứ đều do lỗi của cô ta. Anh ấy sẽ không ly dị cô ta nhưng anh ấy sẽ vĩnh viễn không đụng vào cô ta dù chỉ một chút.
Cô ta không hiểu tại sao, rõ ràng cô ta giỏi hơn Tô Duy Duy nhiều nhưng số mệnh lại khổ như thế. Dựa vào đâu mà tiện nhân như Tô Duy Duy cũng có thể có được hạnh phúc chứ, còn cô ta chỉ có thể yên lặng rơi lệ khi đêm đến, bị người ta làm hại cả đời?
Tạ Bảo Vân đỏ mắt dựa vào ghế salon, Lưu Ngọc Mai vội nói: "Bảo Vân, con sao vậy?"
Tạ Bảo Vân khóc không thở được: "Mẹ, ban đầu nếu mẹ không khuyên con thì con căn bản sẽ không làm vậy rồi, bây giờ mẹ mau nghĩ cách đi."
Lưu Ngọc Mai luống cuống, cuối cùng con gái vẫn trách mình, bà ta xoa xoa tay, vội la lên: "Mẹ có thể nghĩ cách gì chứ? Có thể nghĩ ra cách gì được? Đúng rồi, tìm mẹ chồng con giúp đi, mẹ chồng con chắc chắn sẽ không chịu được cảnh con trai mình có người phụ nữ khác ở ngoài đâu, đến lúc đó con nghĩ cách một chút, sinh con trai ra, mẹ chồng nhất định sẽ giúp con."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây