Đừng nói, lúc này Tô Duy Duy vẫn còn đói thật, cô lập tức cười tít mắt xoa đầu Lương Tiểu Muội: "Cảm ơn Tiểu Muội, chị dâu rất cảm động."
Lương Tiểu Muội khoe khoang hất cằm với Tranh Tranh, hừ, đừng tưởng rằng chỉ có cháu mới biết dỗ Duy Duy vui vẻ, cô cũng biết đấy nhé.
Tranh Tranh trợn mắt khinh bỉ, tức giận không nhẹ. Lương Tiểu Muội này đúng là đồ học đòi! Là đồ tồi thích cướp Duy Duy! Tức chết cậu rồi! Tranh Tranh bị tức đến nỗi nâng cằm suy ngẫm về cuộc đời.
-
Buổi tối, Tô Duy Duy mơ một giấc mơ, mơ thấy Lương Hạc Minh đang đứng trên một chiếc tàu thủy chỉ huy công nhân vận chuyển hàng hóa. Anh không khác mấy so với tưởng tượng của Tô Duy Duy, mặc một bộ âu phục màu đen, cao lớn lại nhã nhặn, trông như một giảng viên đại học. Dường như anh rất có kinh nghiệm, chờ sau khi dỡ hàng hóa xong anh bèn giao hàng cho chủ nhà máy, xách về một cái cặp da đầy tiền. Buổi tối anh về đến nhà mở cái tủ trong lòng đất ở dưới gầm giường ra, chỉ thấy bên trong đặt từng cọc tiền giấy trăm tệ, đếm sơ sơ khoảng mấy trăm ngàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây