Người ta có được một cái di động là đã vô cùng kích động, Tô Duy Duy cũng thế, nhưng mà cảm giác kích động này chỉ duy trì được một buổi tối, ngày kế tiếp liền thản nhiên như không có việc gì, hoàn toàn không cảm thấy cái điện thoại di động này có gì to tát. Lương Hạc Minh nhíu mày, Tô Duy Duy có biết đây là chiếc điện thoại di động có màn hình đầu tiên không vậy? Mặc dù màn hình hơi nhỏ chút, không thể so với điện thoại màn hình rộng như cô đã nói, nhưng đây đã là thành tích tốt nhất, dồn hết tâm tư chỉ muốn khiến cô cười, ai ngờ sự nhiệt tình của cô lại vơi nhanh như vậy.
Tô Duy Duy đương nhiên không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cô ngáp một cái đi xuống lầu, làm một người phụ nữ có lối sống lành mạnh, mỗi tối cô không thiếu ưm ưm a a cùng Hạ Đông Lâm, loại việc này thoạt nhìn không tốn sức, nhưng bình thường cô vẫn luôn ngủ chừng 9 giờ, gần đây lại vì vận động trên giường mà chất lượng giấc ngủ không tốt, dù sao một khi bắt đầu vận động rồi thì anh già này không còn biết tiết chế là cái gì nữa.
Sáng sớm, Lương Mẫn Anh mặc một bộ tây trang màu trắng, vì tay cô ấy hơi vụng, nên Tô Duy Duy đặc biệt trang điểm cho cô.
"Chị dâu, em cảm thấy khẩn trương quá làm sao đây?"
Tô Duy Duy cong môi: "Không sao đâu, trước lạ sau quen, sau này em sẽ phải trải qua nhiều nữa, rồi sẽ thành thói quen thôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây