Bỗng nhiên, tay người đó run một cái, bát canh kia đổ ra một nửa, bắn tung tóe lên người Thái Điềm Điềm và Thái Quân, Thái Điềm Điềm vừa ngẩng đầu lên thì lập tức sững sờ, Trương Hà đang nhìn cô ta cười lấy lòng: "Không phải tôi cố ý, giờ tôi sẽ đi lấy đồ để lau cho cô."
Cơn tức của Thái Điềm Điềm đã vọt lên, cô ta căm tức nhìn Trương Hà, nước mắt đã sắp tuôn ra, cô ta chán ghét loại dáng vẻ lấy lòng này của Trương Hà, ghét bà ta dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô ta, loại hèn mọn khắc sâu tận xương tủy kia khiến cô ta mất hết mặt mũi, sao cô ta lại có bố mẹ như vậy chứ, hai bàn tay trắng, không biết làm gì, chỉ biết kéo chân cô ta, rõ ràng cô ta đã dặn dò Trương Hà cứ ở trong nhà đừng đi ra, nhưng bây giờ thì hay rồi, Trương Hà không chỉ đi ra, mà còn phá đám khiến cô ta dính nước canh đầy người, đây là cố ý phải không?
Cô ta cả giận: "Bà làm gì thế? Không có mắt hả? Biết rõ hôm nay rất quan trọng với tôi mà vẫn kiên quyết làm như vậy! Hơn nữa bà cũng làm ướt chân của cô tôi rồi, quần áo của cô tôi đắt cỡ nào, mua mấy ngàn đấy, sao chuyện gì bà cũng không làm được, lần nào cũng cản trở vậy!"
Trương Hà bối rối cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không cố ý, giờ tôi sẽ đi ngay."
Thái Điềm Điềm vẫn không kiềm chế nổi cơn giận: "Bà đi vào! Không được đi ra ngoài nữa! Ngoài cản trở ra bà còn biết làm cái gì?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây