Tạ Chấn Giang ghé vào thành giường, lẩm bẩm nói: “Ai bảo mẹ không có việc gì thì lại đi bắt gian? Nếu không bởi vì mẹ bắt gian thì Giang Đào đâu đến nỗi phải mang theo Tráng Tráng về nhà mẹ đẻ? Nếu không bởi vì mẹ thì việc này sẽ không có ai biết cả.
“Mày còn trách mẹ? Rõ ràng là mày vô liêm sỉ! Được rồi, mẹ cũng không muốn quản mày nữa, chờ mày khỏe rồi, mày lập tức đi đến nhà Giang Đào đem con bé mang về đây cho mẹ.
Tạ Chấn Giang thở dài, việc này đúng là do anh ta sai, tính tình Giang Đào lại nóng nảy, luôn thích sĩ diện, việc này chỉ sợ rất khó mà trôi qua.
Lưu Ngọc Mai lại tiếp tục tính toán chuyện kết hôn của Lương Mẫn Anh, nghe nói điều kiện gia đình nhà người yêu của Lương Mẫn Anh rất tốt, bố mẹ đều là người có quyền có thế, gia cảnh chỉ kém chút so với Tề Nguyên Tân. Vốn dĩ, Tạ Chấn Giang muốn ở cùng một chỗ với người đàn bà góa chồng còn chẳng phải do anh ta chỉ ở nhà, không có việc gì làm sao? Nếu Tạ Chấn Giang có thể dựa vào Tưởng Đông Lai, chắc chắn anh ta có thể lên chức rất nhanh, như vậy không phải tốt lắm sao?
Bà ta nói ý tưởng này cho Tạ Chấn Giang, Tạ Chấn Giang cảm thấy rất hấp dẫn, nhưng mà việc trước mắt là phải dỗ vợ anh ta trở về nhà đã. Vết thương trên đầu của anh ta mãi vẫn chưa khỏi, Tạ Chấn Giang lại không dám chậm trễ, sợ vợ mình chạy theo người khác, bèn đội mũ đi mua ít táo mang đến nhà bố vợ. Khi đến nơi anh ta lại bị bố vợ mắng chửi, dù là ở nông thôn cũng biết cái tốt cái xấu, ly hôn chính là một việc lớn, lại nói Tráng Tráng và Hồng Hồng cũng còn rất nhỏ, nếu thật sự ly hôn thì hai đứa nhỏ này phải làm sao? Hai ông bà vẫn khuyên nhủ không nên ly hôn khiến cho Tạ Chân Giang có thêm cái bậc thang, anh ta đi vào trong phòng dỗ Giang Đào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây