Vừa nghe cháu trở thành tội phạm cưỡng bức, có thể bị xử phạt, Lưu Ngọc Mai lại khóc, lại dở thủ đoạn cũ ra, ngồi bệt xuống đất khóc lóc om xòm. “Mấy người không thể làm như vậy. Cháu của tôi không phải tội phạm cưỡng bức. Lưu Cường là đứa nhỏ ngoan, nó không phải người như vậy.
“Không phải loại người như thế sao, tôi nghe Lương Mẫn Anh nói, người này thường xuyên quấy rối cô ấy. Có nhiều người ở nhà xưởng làm chứng, chúng tôi hiểu rõ nhân phẩm của Lưu Cường hơn bà.
“Không! Là người đàn bà xấu xa Lương Mẫn Anh kia giở trò quỷ. Lưu Ngọc Mai như phát điên, vội vàng chạy về nhà chỉ vào Lương Mẫn Anh mắng: “Cô nói đi, có phải cô giở trò hay không? Là cô hại Lưu Cường đúng không? Là cô đánh Lưu Cường thành người tàn phế, có phải cô không?
Lương Mẫn Anh bị mắng đến ngạc nhiên, trong đầu cũng mờ mịt: “Đánh Lưu Cường thành người tàn phế sao? Có ý gì chứ? Tôi vừa đi công tác về, không hề biết bà đang nói chuyện gì.
Lưu Ngọc Mai ngạc nhiên: “Đi công tác trở về sao? Rõ ràng là con khốn nhà cô. Cô viết thư hẹn Lưu Cường nhà chúng tôi tới rừng cây dẻ, nói cùng nó làm chuyện này nọ. Hiện tại cô lại cố tình nuốt lời đi kiện nó cưỡng hiếp cô, cô vẫn là con người sao? Cô khốn nạn như vậy sẽ bị báo ứng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây