Khuôn mặt hồng hào, làn da trắng nõn, trên môi không biết vẽ thứ gì, lấp lánh, trông căng mọng như quả động lạnh, khiến người ta thèm nhỏ dãi, chiếc váy đỏ không tay tôn lên làn da trắng ngần và vòng eo thon thả, đôi giày cao gót có gót nhọn như muốn giẫm lên trái tim người ta, mái tóc buông nhẹ trên vai, khẽ đung đưa khi cô bước xuống cầu thang, ở cô có một sức hấp dẫn khó tả, ngay cả phụ nữ cũng không nhịn được mà nhìn cô vài lần.
Hơi thở của Tạ Bảo Vân ngưng trệ, trong lồng ngực có một cảm xúc khó tả cuộn trào, nhìn thấy Tô Duy Duy ăn mặc như thế này, rõ ràng là đã có chồng có con, lại còn mặc chiếc váy bó sát màu đỏ và đi đôi giày cao gót như vậy, không phải để dụ dỗ đàn ông, còn có thể là gì đây? Tề Nguyên Tân đã bị cô mê hoặc mất hồn mất vía.
Nếu không có Tô Duy Duy, Tề Nguyên Tân đã sớm ở bên cô ta rồi, tay cầm tách trà của Tạ Bảo Vân siết chặt.
Tạ Bảo Vân không gọi người lại, Tô Duy Duy cũng giả vờ như không nhìn thấy, đi vào nhà bếp, uống hết bát tổ yến do Hạ Đông Lâm làm cho cô, sau đó quay người rời đi.
Cô vừa đi, Lưu Ngọc Mai đã trợn mắt chửi thề: “Nếu không phải do cô ta, anh trai của con sao lại bị giam lâu như thế, con tiện nhân này thật không ra gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây