Tô Duy Duy vẫn chưa định thần lại, biết rằng Hạ Đông Lâm chia cho cô một phần cổ phiếu, ngay lập tức chủ động vỗ vào cánh tay của anh, cười tươi như hoa nở: “Hạ Đông Lâm, nhanh! Đánh em một cái! Xem em có đang nằm mơ hay không?
Hạ Đông Lâm cười tươi tít mắt: “Em không nằm mơ, nếu không thì em cho rằng dạo gần đây anh bận gì chứ? Hôm nay Diệp Trầm Đông còn nói chúc mừng anh, nhưng mà việc đưa ra thị trường của Thần Đông cũng quá nhanh rồi.
Tô Duy Duy chỉ không ngờ rằng cuộc sống tốt đẹp sẽ tới nhanh như vậy, cô chui vào lòng Hạ Đông Lâm, bắt đầu nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
“Nói như vậy nghĩa là có những cổ phiếu đó thì cả đời này em có thể không cần đi làm, ngày ngày nằm ở nhà ăn no chờ chết, trở thành một quý bà giàu có, ngoài tiền ra thì chẳng có tài cán gì! Còn anh, không cần phải cả năm không có ngày nghỉ, 365 ngày, ngày nào cũng dậy sớm về muộn, nỗ lực làm việc, không thể lười biếng một chút nào, chính là vì nuôi sống em và các cổ đông khác, không chỉ vậy mà em và Tranh Tranh còn có quyền quyết định, chúng em còn có thể tham gia vào cuộc họp chủ tịch, còn có thể quyết định có cần thu hồi chức chủ tịch này của anh không. À, nhưng mà chồng à, anh cũng đừng buồn, đến khi anh làm việc đến mức sắp thổ huyết, em và Tranh Tranh sẽ gửi ảnh cho anh, ảnh ở trên khinh khí cầu của Thổ Nhĩ Kỳ, ở trên đảo Maldives, ở trên du thuyền của Địa trung hải, nói với anh thế giới bên ngoài đặc sắc biết bao nhiêu.
Dáng vẻ vui vẻ của cô khiến Hạ Đông Lâm không nhịn được mà cau mày, đưa sản phẩm ra thị trường thực ra chỉ là một mục tiêu nhỏ của anh, nói ra thì anh không quá chấp niệm với việc kiếm tiền, so với cuộc sống xe sang và biệt thự, anh thích một cuộc sống gia đình đơn giản hơn, nhưng cô có vẻ rất thích tiền, lấy mục tiêu của cô làm mục tiêu của bản thân, cũng không là phải một cảm giác tệ, nhưng không hiểu sao, Hạ Đông Lâm lại có cảm giác như bị lừa, một loại cảm giác bị lừa mà còn tự mãn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây