Giang Đào cúi đầu giả bộ ngại ngùng úp úp mở mở, Lưu Ngọc Mai chau mày: “Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì con cứ nói thẳng đi, có gì mà phải ngại chứ hả?
Giang Đào càng khó mở miệng: “Con thì có gì mà phải ngại? Vừa nãy con thấy Duy Duy ra ngoài nên đi theo cô ta một đoạn, ai ngờ lại thấy một người đàn ông kéo cô ta tới chỗ đống cỏ khô, mẹ coi, mấy chuyện này làm sao con… con nói ra được chứ?
Mọi người nhìn nhau, Hồng Mai chau mày nói: “Duy Duy không phải loại người đó.
“Đúng vậy đó, Duy Duy rất hiền lành, cô ấy không thể làm ra những chuyện như vậy được.
“Tại sao lại không thể chứ? Chẳng lẽ mấy người không sợ mấy ông chồng của mình bị cô ta quyến rũ sao? Gần đây Tô Duy Duy có rất nhiều tiền, tôi nghĩ đó chắc là tiền của tên đàn ông đó cho cô ta, cô ta mà làm loạn thì bà mẹ chồng tôi đây cũng không còn mặt mũi nào. Vì danh dự của nhà họ Lương chúng ta, tôi bắt buộc phải tóm cổ tên gian phu đó. Lưu Ngọc Mai vác cái cuốc lên rồi đi, người trong thôn thấy bà ta không giống như đùa giỡn nên cũng nhanh chân chạy theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây