Sau khi Hạ Đông Lâm trở về, Lương Phú Quý lại bị Lưu Ngọc Mai xúi giục đi nói chuyện với anh, mặt Hạ Đông Lâm không biểu cảm nói: "Chuyện trong nhà đều do Duy Duy làm chủ, cô ấy đồng ý thì con và Mẫn Anh đều không có ý kiến, hai người chỉ cần khiến cho cô ấy gật đầu là được. "
Lưu Ngọc Mai giận dữ nói: "Cô ta làm chủ ư? Cô ta dựa vào đâu mà lại có thể làm chủ nhà họ Lương chứ? Ba con vẫn còn sống, cô ta là cái thá gì mà dám lên mặt ở đây! Con đê tiện này chính là không biết an phận, tôi… "
Bà ta còn muốn chửi tiếp, nhưng anh mắt lạnh lùng của Hạ Đông Lâm khiến bà ta bỗng nhiên dừng lại, một cơn ớn lạnh len lỏi vào trong tim bà ta, khiến bà ta không dám nói thêm một chữ nào.
Hạ Đông Lâm lạnh nhạt nói: "Không muốn ở đây nữa thì sắp xếp đồ đạc về quê đi."
Lương Phú Quý lo lắng, không ngờ rằng vừa mở miệng giáo huấn vài câu, con trai lại đòi đuổi ông ta đi, nhưng ông ta không muốn đi, công viên ở thành phố luôn có mấy chị gái em gái nhảy múa, ông ta vừa mới quen ở đây, vừa mới bắt kịp nhịp sống với mấy em gái ở góa, tương lai tươi sáng, làm sao cơ thể về quê lúc này được chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây