Lưu Ngọc Mai nghe vậy, chỉ cảm thấy tiền trong nhà mình đều rơi hết vào tay người ngoài, bà ta là mẹ kế của Lương Mẫn Anh, mẹ kế cũng là mẹ, con bé Lương Mẫn Anh có bao nhiêu của riêng cũng nên đưa cho trưởng bối mới đúng, nếu không sau này kết hôn cưới chồng không phải đều mang hết về nhà chồng sao? Vậy thì hời cho người khác rồi!
Lương Phú Quý mặc một bộ quần áo sạch sẽ, giúp việc người ta cũng nói rồi, mấy ông cụ ở thành phố không có việc gì thường ra ngoài đi dạo, con người càng đi lại nhiều càng sống lâu, lại càng trẻ trung. Lương Phú Quý đương nhiên không thể lạc hậu được, chuyện này thì càng không, ông ta mặc quần áo xong đang chuẩn bị ra ngoài.
Lưu Ngọc Mai nghiến răng: "Lời tôi nói ông có nghe lọt không?"
"Nghe rồi, nhưng mà lời tôi nói Mẫn Anh không nghe!"
"Nó không nghe thì ông không nói nữa à? Nó là con gái cưng của ông, nó may mắn mở được cái xưởng này, đấy là do tổ tiên nhà họ Lương đang che chở cho nó, nó không thể trở mặt không nhận người thân được, bản thân phát đạt lại quên mất anh em trong nhà, ông đi nói với nó, để cho Chấn Giang nhà tôi đến đấy làm phó xưởng, để Giang Đào đến quản lý thu mua đồ ăn trong căn tin! "
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây