Ban đầu bọn họ còn có thể nhẫn nại, nhưng đến lúc cơm trưa, từng nhà tỏa ra mùi cơm chín, mấy người đói đến nỗi chảy nước miếng, hết lần này tới lần khác mua vé xe đã tiêu tốn hết tất cả tích lũy của bọn họ, vốn tưởng rằng đến thành phố là được sống sung sướng, ai ngờ Tô Duy Duy lại ra oai phủ đầu với bọn họ! Bọn họ tức giận đến nỗi mặt mũi tái xanh, trẻ con cũng đói đến nỗi khóc lớn, Lưu Ngọc Mai tức giận cắn răng mắng chửi, cả con đường đều nghe thấy, nhưng Tô Duy Duy vẫn không để ý tới.
-
Chạng vạng tối, lúc Lương Mẫn Anh Lương Minh Tô đi tới cửa liền phát hiện ra mấy người ngồi ở cửa.
Lương Mẫn Anh kéo Lương Minh Tô: “Em nói xem có phải ăn mày không? Sao nhiều ăn mày ngồi trước cửa nhà chị như vậy ?"
Lương Minh Tô nhíu mày, mặc dù người có lòng đồng tình là chuyện tốt, nhưng cô ấy chưa quên tin tức khoảng thời gian trước, có người phụ nữ bị vô gia cư cưỡng bức, việc này không lơ là được, Lương Minh Tô nhặt một cây gậy lên đang định phòng ngự, vừa quay đầu lại đã đối đầu với đôi mắt quen thuộc của Lương Phú Quý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây