Hạ Đông Lâm cười khẽ, kéo cô vào trong lồng ngực mình, vuốt ve lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói: “Em cho rằng anh sẽ yên tâm để một mình em dẫn theo hai đứa nhỏ này đi Bắc Kinh sao? Anh hỏi em, em nói mình muốn tìm người, nhưng Bắc Kinh lớn như vậy, em tìm người bằng cách nào? Chẳng lẽ em định mỗi ngày dắt theo hai đứa trẻ đi đi lại lại ở đầu đường, em cho rằng tỷ lệ thành công là bao nhiêu?
Tô Duy Duy suy nghĩ: “Không phải anh bảo là đi công tác hay sao?
“Đi công tác cũng là sự thật, mà anh không yên tâm về em cũng là sự thật. Lần này đi anh sẽ dành riêng ra mấy ngày, chờ sau khi anh hết bận sẽ đưa em đi dạo ở Bắc Kinh.
Tô Duy Duy đã đi dạo trên đường phố Bắc Kinh nhiều lần, lúc nào những kiến trúc ở Bắc Kinh cũng cùng một kiểu, cô chẳng có hứng thú lắm. Thật ra việc cô muốn làm nhất lúc này là trở thành người dẫn dắt cho Lương Minh Trung, rót cho đối phương mấy nồi canh gà tâm hồn, để đối phương nổi tiếng sớm hơn, cũng để cô trở thành một thành viên có tiếng nói thật sự trong gia đình.
Thấy cô mất tập trung, Hạ Đông Lâm huơ tay trước mắt cô, ngay sau đó anh nâng cằm cô lên hôn vào môi cô, cô không kịp phản ứng, anh nhân cơ hội này mà hôn sâu hơn, Tô Duy Duy sợ rằng bọn trẻ sẽ xông vào, vì vậy Hạ Đông Lâm dứt khoát sờ mặt cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây