Người một nhà đoàn viên dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề là hồi đó Tô Duy Duy không hề tình nguyện gả cho Lương Hạc Minh. Nếu không phải do Tôn Hồng Anh giở trò thì sao cô sẽ kết hôn với một tên đàn ông ở nông thôn chứ? Không phải có ý nói người nông thôn không tốt mà là vì một gia đình lớn như vậy ai ai cũng cần chị dâu mình tới sắp xếp. Đứng ở góc độ người nhà họ Lương, Tô Duy Duy đương nhiên vừa đẹp nết lại đẹp người. Nhưng là một người mẹ, bà ấy lại xót cho con gái của mình. Có người mẹ nào lại không muốn con gái mình được gả vào nhà cao cửa rộng ở thành phố chứ? Một người phải trải qua sự nỗ lực của biết bao thế hệ mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh sống và giai tầng cố hữu của mình. Có lẽ bà ấy suy nghĩ hơi phức tạp, nhưng thực sự Thái Quân cảm thấy nếu như Tô Duy Duy không thích Lương Hạc Minh, cuộc hôn nhân này không có tình cảm, vậy thà rằng cứ giả ngốc rồi rời đi. Lương Hạc Minh đã mất trí nhớ, cả hai chẳng có tình cảm gì, chuyện ly hôn đang lúc thiên thời địa lợi nhân hòa.
Đương nhiên, Thái Quân cũng đâu dám nói ra những lời này, dù sao cảm xúc của con gái mới là quan trọng nhất. Trước mắt Tô Duy Duy vừa mới chịu về đây, người làm mẹ là bà đây lại khoa chân múa tay về chuyện hôn nhân của con gái, khó tránh khỏi sẽ làm con gái thấy không vui. Nghĩ tới nghĩ lui, bà ấy quyết định gọi ông cụ đi dò hỏi trước, đi xem thử con rể là người như thế nào.
Sau khi ông cụ bị bà nhà mình nắm lỗ tai quay vòng vòng một hồi thì chỉ đành “vui vẻ đồng ý.
Trời vừa sáng, ông cụ đã cầm một quyển sách Vật lý tới nhà Tô Duy Duy. Cô đang xách một cái cặp hình quả dứa định ra ngoài, nhìn thấy ông cụ thì khựng lại: “Ông nội?
Cô có thể gọi anh hai, có thể gọi ông bà nội nhưng vẫn không thể gọi được tiếng bố mẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây