Viên cảnh sát không để ý đến cô ta nữa, chỉ nhìn vào Tôn Hồng Anh nói: “Chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến vụ án bắt cóc hai đứa trẻ Lương Tông Tranh và Từ Tư Nhược, mong bà có thể theo chúng tôi về điều tra.
Tôn Hồng Anh cúi đầu, tuy biểu cảm vẫn có chút căng thẳng nhưng không biết vì sao, Tô Duy Duy có cảm giác khoảnh khắc vị cảnh sát nói ra những lời này, Tôn Hồng Anh lại tỏ ra nhẹ nhõm kỳ lạ, giống như là thở phào một hơi. Lần đầu tiên cô trông thấy người bị bắt còn có dáng vẻ như thế này. Mày Tô Duy Duy nhíu chặt, thật sự không hiểu được.
Cô càng không ngờ rằng vụ án bắt cóc của Tranh Tranh có liên quan đến Tôn Hồng Anh. Tại sao Tôn Hồng Anh phải làm như vậy? Sao bà ta phải bắt cóc và bán Tranh Tranh? Biết được mình không phải con gái của Tôn Hồng Anh, một chút tình cảm cuối cùng của Tô Duy Duy đối với bọ họ cũng không còn nữa. Cô luôn tưởng rằng không thể làm người thân thì làm người xa lạ. Ai mà ngờ Tôn Hồng Anh lại có thể làm chuyện độc ác đến mức bắt cóc và bán con của cô! Tôn Hồng Anh đã khiến sự khoan dung cuối cùng của cô mất sạch rồi.
Tô Duy Duy chạy tới, nắm lấy cổ áo của Tôn Hồng Anh, nói một cách giận dữ: “Tranh Tranh đâu? Bà bắt cóc thằng bé đi đâu rồi?
Bà ngoại vẫn chưa kịp nhận cháu, đã bị tình huống này làm cho ngất xỉu: “Tranh Tranh?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây