Trình Ngải chuyển hướng sang Tô Duy Duy, ánh mắt đột nhiên lạnh đi: “Cô Tô, cô nói tôi đang dựng chuyện về cô sao? Điều tôi nói chẳng lẽ không phải thật sao? Rõ ràng Tề Nguyên với cô đã định bỏ trốn cùng nhau mà, chẳng lẽ cô muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?
Tô Duy Duy cười lạnh, Trình Ngải có tư cách gì mà chất vấn cô? Người đi làm mấy chuyện mập mờ không rõ ràng chính là cô ấy mới đúng.
Tô Duy Duy thở dài, cười như có như không buông tay ra:
“Không biết cô nghe được tin này từ đầu, càng không biết vì sao mà cô lại bỗng nhiên chạy đến nông thôn tìm tôi, còn tự xưng mình là họ hàng của Tề Nguyên, cô làm vậy vì mục đích gì thế? Là vì muốn giành được sự tín nhiệm sao? Nhưng cô Trình à, người đàn ông đứng trước mặt cô đây, mặc dù anh ấy mất trí nhớ nhưng không có nghĩa là anh ấy sẽ để mặc cho cô kiểm soát. Cô lấy cớ vì muốn tốt cho anh ấy, không nói ra thân phận của anh ấy, để anh ấy sống mà không có ký ức. Cô nói cô yêu anh ấy, thật ngại quá, tôi nhìn không ra đấy. Nếu cô có thể khiến anh ấy ly hôn với tôi rồi đi cùng cô vậy thì tôi không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói cô rất có bản lĩnh, sức hấp dẫn của cô Trình đây rất lớn. Nhưng nếu cô không có bản lĩnh này thì cũng đừng dương dương tự đắc chạy đến trước mặt chúng tôi nói mấy chuyện kỳ lạ, phụ nữ ngoài kia ngấp nghé chồng tôi cũng không phải chỉ có một hai người, cô không phải người đầu tiên cũng chẳng phải người cuối cùng. Hy vọng cô hiểu cho rõ, mặc dù tính tình của tôi tốt bụng nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để mặc cho cô càn quấy, leo lên đầu tôi đâu. Đồ tốt ai mà chẳng muốn, nhưng có lấy được hay không là do bản lĩnh của cô. Tôi khuyên cô Trình một câu, thứ cô lấy được thì cô lấy, không được thì thôi, tay dài quá cũng không tốt đâu.
Tô Duy Duy nói xong, mặt không đổi sắc rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây