Đứa nhỏ này không nhớ dáng vẻ của bố mình trông như thế nào, sẽ nghĩ anh là người đàn ông đó là điều bình thường.
Hạ Đông Lâm ôm Tranh Tranh lên ngồi trên vai anh, cười nói: "Con nhớ bố mình hả? Dù như thế con cũng không thể tự chạy ra ngoài một mình, nếu mẹ con không tìm thấy con sẽ rất lo lắng."
Tranh Tranh rất thích ngồi trên vai anh, hiếm khi cười: "Con đã để lại lời nhắn cho mẹ rồi."
"Cái gì?" Hạ Đông Lâm bật cười, đúng lúc đó, quả nhiên Tô Duy Duy gửi tin nhắn đến, anh mang theo Tranh Tranh đi ra ngoài, gặp Tô Duy Duy ở cửa tiểu khu.
"Làm mẹ sợ muốn chết! Thằng nhóc này..." Tô Duy Duy giả vờ trách cứ: “Thằng nhóc này! Làm gì có đứa trẻ 4 tuổi nào như con, tự dưng đang đi dạo phố thì chạy biến đi mất, mẹ muốn đuổi cũng đuổi không kịp."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây