Ánh mắt Hạ Đông Lâm nhìn cô ấy như nhìn một đứa trẻ: “Tôi tin tưởng khẩu vị mình, ngoài ra, nếu cô thật sự là vợ tôi, chắc chắn sẽ không dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi.
Lương Minh Tô khựng người, nhịn không được khụ khụ vài cái, không dám đối mặt với anh.
Không thể tưởng tượng được anh trai ngay cả có mất trí nhớ thì cái đầu này vẫn hoạt động rất tốt.
“Em không lừa anh, anh là thật sự anh em.
Hạ Đông Lâm dựa người lên khung cửa, cứ như đang nói chuyện với mấy đứa nhỏ, anh cười như không cười: “Bây giờ là thời gian hỏi một đáp một, cô cứ một hồi nói tôi là chồng cô, một hồi nói tôi là anh tôi, tôi hỏi cô, tên tôi là gì?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây