Vẻ mặt Tô Duy Duy phức tạp mà nhìn chằm chằm vào Tranh Tranh, nghe cái giọng sữa bập bẹ của Tranh Tranh dễ thương chưa kìa, đúng cái giọng tràn đầy mũi sữa vốn nên có của một đứa trẻ ở tuổi này, cực kỳ đáng yêu. Thanh âm đáng yêu như vậy nên nói nhiều hơn, nhưng cậu lại trầm tĩnh so với mấy đứa trẻ khác rất nhiều, nếu có thể biểu đạt bằng một chữ thì cậu nhất định không nói hai từ. Thế mà không rằng giờ đây khi được bên cạnh Hạ Đông Lâm, cậu bé vui đến nỗi phải nói thành lời.
Không hiểu sao Tô Duy Duy cảm thấy thật chua chát, chẳng lẽ sự ảnh hưởng của người bố còn nhiều hơn của người mẹ luôn ư?
Hạ Đông Lâm đem con cá vừa câu lên phổ cập khoa học cho Tranh Tranh. Tối đến, bọn họ tìm một tiệm ăn gần đấy để làm canh cá và món cá hấp, khi bước ra, chủ tiệm cơm vừa mới hái được một bó hoa từ trong vườn nhà, vừa nhìn thấy Tranh Tranh ông thuận tay tặng cậu một bông, Tranh Tranh thấy thế ngẩng đầu đưa hoa cho Hạ Đông Lâm.
Hạ Đông Lâm nhướng mày.
Tranh Tranh nhe răng: “Tặng, mẹ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây