Tô Viện Viện nhận lấy tiền rồi bỏ đi, Thái Quân nhìn cánh cửa phòng đóng kín mà bất giác thở dài, cũng chẳng biết có phải vì không ở gần bố mẹ hay không mà Tô Viện Viện và bà chẳng thân thiết chút nào. Khó khăn lắm mới tìm được đứa con gái này, vốn tưởng rằng chỉ cần có quan hệ huyết thống, thì dù hai người cách xa bao nhiêu năm vẫn sẽ ra dáng mẹ con. Nhưng bà sai rồi, Tô Viện Viện vừa vào nhà đã nhắc chuyện tiền nong, đến cả một câu hàn huyên dư thừa hay một lời quan tâm cũng chẳng có. Chuyện này khiến trái tim bà cũng nguội lạnh.
Trong mắt Thái Quân ánh lên sự buồn tủi, dù sự nghiệp có thành công đến đâu, gia đình có hạnh phúc cỡ nào thì cũng ích gì? Chuyện này đã như một cái gai, chỉ cần nhớ tới sẽ đau âm ỉ. Cô con gái bà yêu nhất, món bảo vật bà muốn nâng niu trong tay nhất lại ở ở cạnh một người mẹ khác 24 năm, đến khi trở về, không đức hạnh, không giỏi giang cũng chẳng thân thiết với bà. Nếu như Tô Viện Viện lớn lên bên bà, chắc kết quả cũng đến mức đó đâu nhỉ?
Thái Quân thở dài, rồi lại tiếp tục say mê với quyển sách tiếng Nga.
Sáng hôm sau Thái Quân mới rời khỏi phòng sách, Diệp Trầm Đông thấy sắc mặt tiều tụy của bà, cau mày hỏi: "Mẹ lại thức đêm đấy à?"
"Mẹ không sao, dạo này đang bận viết bản thảo."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây