Tô Duy Duy cười, nhìn cô: "Biết đâu một ngày nào đó, em cũng sẽ thành người thành công."
Trong mắt của Tô Duy Duy không những chứa ý cười, còn dịu dàng và kiên định giống như cô ấy thật sự sẽ thành công. Lương Mẫn Anh bị cô nhìn đỏ cả mặt, cúi đầu xuống chỉ chỉ ngón tay vào nhau: "Chị dâu, chị đừng trêu em, chị trêu nữa em giận đó."
"Được rồi được rồi! Mặc kệ em có tin hay không, nhưng chị thấy vóc dáng của em không phải người thường, rất ít người sinh ra trên thế giới này giống với em."
Cô vội vàng rời đi, chỉ để lại Lương Mẫn Anh đang tâm trạng rối bời. Lương Mẫn Anh nằm trên giường lật qua lật lại suy nghĩ, chỉ một lời thuận miệng của Tô Duy Duy đã khiến tâm trạng cô ấy không thể tập trung được, ngay cả trái tim cũng không còn yên tĩnh nữa. Chị dâu đã nói rất nhiều lần rằng cô ấy có thể thành công, nói rằng cô ấy không phải người bình thường, cô ấy thật sự có thể sao? Trước đây, cô ấy hoàn toàn không dám nghĩ đến, cũng không dám mơ, nhưng hôm nay trong não cô ấy vẫn luôn vang vọng lời của Tô Duy Duy đã nói, Tô Duy Duy nói Lương Tiểu Đệ có quyền mơ mộng, thế cô ấy thì? Cô ấy cũng có quyền ước mơ sao?
Lương Mẫn Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân mình là đúng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây