Thêm vào đó, những người nhà họ Lương kia xứng đáng mặc mấy quần áo tốt như thế à, chẳng phải quá lãng phí tiền rồi sao? Tô Duy Duy đúng là không biết làm người, mua quần áo cho nhiều người như thế, sao không có con cô ta chứ.
Đúng lúc này, Lương Phú Quý cầm tẩy thuốc đi tới, con ngươi Giang Đảo đảo một vòng, cười hì hì nói: "Ba, không phải con châm ngòi chia rẽ gia đình đâu. Ba xem, Tô Duy Duy đi một chuyển từ thành phố tỉnh về, đi xa nhà như thế rồi cô ta mua quà cho tất cả mọi người nhưng không cho con, mẹ với ba. Đương nhiên, cô ta không mua cho bọn con, bọn con cũng không thể nói được gì, nhưng ba với mẹ là bậc trưởng bối, sao cô ta không hiểu lễ nghĩa gì hết thế? Con thấy, cô ta chẳng coi ba mẹ ra gì đâu."
Bác Lương Phú Quý rút lá thuốc khỏi miệng, mặt biến sắc nói: "Tao cần con bé đó mua cho tao cái gì? Bọn mày lo lắng nhiều làm gì, con bé đó không gây phiền phức cho tao, tao đã cảm ơn trời đất rồi."
Giang Đào bất ngờ, hỏi: "Ba, con nghe câu này của ba sao giống ba sợ cô ta thế? Cô ta là con dâu nhà ông Lương, ba là bậc trưởng bối có thể rút cây roi đánh cô ta đó."
Lương Phú Quý lườn cô ta, tức giận quát: "Đánh con bé đó? Mày cũng là con dâu nhà ông Lương, tao cầm cây roi quất mày cũng được?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây