Khi cô ta biết mình là tiểu thư của nhà họ Diệp, thứ sung sướng này được phóng to lên đến cực hạn. Cô ta cho rằng cuối cùng bản thân đã đè được Tô Duy Duy xuống, nhưng nào ngờ mọi thứ đến cuối cùng lại trở nên nực cười như vậy.
Cô ta không phải là công chúa của nhà họ Diệp, cũng không phải là con gái của Thái Quân và Diệp Học Nhi, cũng không phải đứa con gái duy nhất trong nhà họ diệp. Cô ta chỉ là một kẻ vừa buồn cười, vừa đáng thương.
Tô Viện Viện khóc đến nước mắt giàn giụa, Thái Quân càng nhìn càng hoảng sợ: "Con bị sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Mặc dù đáy mắt của Tô Viện Viện muốn nói toàn bộ mọi chuyện ra cho bà ấy nghe hết, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn lại, cô ta có thể nói sao! Cô ta làm sao để cho Tô Duy Duy trở thành công chúa của nhà họ Diệp chứ! Cô ta làm sao để cho người nhà Tô Duy Duy thoải mái được! Cô ta đâu có làm sai cái gì, tại người nhà họ Diệp muốn nhận cô ta mà, cũng tại người nhà họ Diệp biến cô ta trở thành trò nực cười như thế, cô ta chẳng sai gì cả.
Tô Viện Viện lau lau nước mắt, cố gắng mỉm cười nói: "Con... Con không sao, vừa rồi bị người ta va phải, nên hơi đau."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây