Diệp Trạch Tây đi tới gần, anh ấy vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào Tô Viện Viện, tuy khóe môi mỉm cười, nhưng đôi mắt kia lại giống như nguồn suối cổ ngàn năm, ẩn sâu bên trong là từng lớp lạnh lùng xếp chồng lên nhau. Thần thái như vậy khiến cô ta không khỏi thấy quen thuộc, tướng mạo này đường nét này, luôn cảm thấy rất giống một người, nhưng nhất thời cô ta không nghĩ ra được là ai, Tô Viện Viện cau mày suy nghĩ, rất lâu sau, cô ta bỗng nhiên trợn mắt, lùi về sau hai bước, giống như bị chuyện gì đó doạ cho nói không nên lời.
“Em gái? Giọng nói của Diệp Trạch Đông rất nhẹ nhàng chậm rãi.
“Anh hai? Tô Viện Viện cười gượng, rất nhanh không thể cười nổi nữa, tròng mắt cô ta cụp xuống, thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, cô ta thật sự bị suy đoán của chính mình dọa sợ, tướng mạo Diệp Trạch Tây sao có thể giống với Tô Duy Duy được chứ? Nhất định là do cô ta nghĩ nhiều rồi, rõ ràng cô ta mới là con của nhà họ Diệp, Tô Duy Duy là đứa con mà Tôn Hồng Anh sinh ra, nhưng mà, thật sự quá giống rồi, vẻ ngoài giống nhau như vậy ở trên hai cơ thể khác nhau, nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra điểm giống nhau quá rõ ràng, nhưng tướng mạo Diệp Trạch Tây gầy gò yếu ớt, đường nét có chút giống con gái, nên khiến anh ấy từ một khía cạnh nào đó trông giống y hệt với Tô Duy Duy, ngay cả độ cong của sống mũi cũng giống nhau, còn có khoé môi, tròng mắt…
Tô Viện Viện bị doạ không nhẹ, chỉ có thể trả lời qua loa câu hỏi của bọn họ, Thái Quân quan tâm con trai, vội vàng lấy mền đắp lên người Diệp Trạch Tây: “Con à, bảo con đến bệnh viện thì con không đi, sớm như vậy đã về rồi.
“Bệnh của con đã lâu năm rồi. Diệp Trạch Tây ho khan một cái, ánh mắt rơi trên người Tô Viện Viện: “Sức khỏe của em gái ngược lại khoẻ mạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây