"Tranh Tranh!" Tô Duy Duy chạy tới, nhìn bóng lưng của người đàn ông, khẩn trương nói: "Con đang nói chuyện với ai vậy? Không phải mẹ đã nói con phải đi cạnh mẹ sao? Ở thành phố có rất nhiều bọn buôn người.''
Tranh Tranh mỉm cười với cô, nhanh chóng nắm lấy tay mẹ.
Vừa rồi Tô Duy Duy không tìm thấy cậu, tim đập loạn nhịp, cũng may Tranh Tranh nhanh trí, biết ở đây đợi cô, trách cô quá sơ suất, chỉ lo bắt gà không quan tâm đến đứa nhỏ, cô thầm trách mình bất cẩn, xe tải nhất thời không đi được, cô chỉ có thể bắt xe đưa Tranh Tranh đi tìm một khách sạn gần trường trung học Vệ Hải.
Đúng lúc này, một bà lão bán bánh ngọt đẩy xe đẩy đi tới, bánh nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Tranh Tranh nhìn chằm chằm bánh, không nhịn được nuốt nước bọt, Tô Duy Duy cười nói: "Đói không? Đi nào, mẹ sẽ cho con mua một cái."
Bà lão gói một miếng bánh ngọt trong lá sen đưa cho Tranh Tranh, Tranh Tranh cắn một miếng, không hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng, tay mẹ thật ấm áp, bánh ăn xuống bụng cũng ấm áp. Dường như không có gì không hài lòng, nhưng cậu chỉ cảm thấy trong lòng thiếu một mảnh ghép, nếu cậu bé cũng có ba, nếu ba cậu cũng giống như người đàn ông vừa rồi, liệu cậu có thể chơi cờ với ba mình như vừa rồi không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây