Tôn Hồng Anh bị tức suýt nữa không thở được, bà ta hét lên: "Mọi người đến phân xử thử coi, tôi nuôi con gái hai mươi tư năm mà nó bảo tôi chết đi, tôi tìm mối hôn sự tốt cho nó, nó không cảm kích đã đành, lại còn trù tôi như vậy, tôi thật sự không sống nổi nữa..."
Hàng xóm xung quanh đều xem náo nhiệt, Lưu Ngọc Mai cũng cắn hạt dưa từ bên cạnh đi ra, vẻ mặt xem kịch vui: “U, đây không phải bà thông gia sao?"
Tôn Hồng Anh miễn cưỡng nhếch miệng cười: “Bà thông gia."
Hai bà vẫn luôn ngứa mắt nhau, nhưng bây giờ, hai người chỉ liếc nhau đã kết thành đồng minh bằng một sức mạnh thần bí.
"Năm mới sao bà thông gia lại tới? Tôi nghe bà vừa nói cái gì mà lấy chồng, sao vậy?" Bà ta đánh giá gã thợ mộc, ánh mắt tỏa sáng, bà ta nhận ra gã thợ mộc, gã này chỉ biết đánh người, vậy mà Tôn Hồng Anh lại muốn gả Tô Duy Duy cho gã thợ mộc này? Quá tốt! Loại ác độc như Tô Duy Duy thì phải để gã thợ mộc trị, dùng roi đánh mấy lần thì phụ nữ mới nhớ lâu! Bà ta cười: "Đây là người bà tìm cho Duy Duy à? Không tệ, mẹ nói này Duy Duy, anh thợ mộc này có tay nghề, kiếm tiềm cũng không ít hơn người khác, con là quả phụ, những nhà khác đều chê con xúi quẩy, hiếm có người không chê thì con cưới luôn đi, con xem một người phụ nữ trẻ tuổi như con dựa dẫm vào nhà chồng mãi cũng không ổn, phải lập gia đình chứ?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây