Tô Hữu Tài thấy hai mẹ con vừa gặp mặt đã cãi nhau, không khỏi đứng ra hoà giải: “Trước kia ba mẹ đối xử tốt với Viện Viện là bởi vì con bé không phải em gái ruột của con, cũng bởi vì con bé là nhặt được, ba mẹ thương con bé từ nhỏ không ba không mẹ, cho nên mới đối xử với con bé tốt hơn con, Duy Duy, con nên thông cảm cho nỗi khổ tâm của ba mẹ, con là con gái của ba mẹ, sau này ba mẹ còn phải trông cậy vào con để dưỡng già nữa mà."
Tô Duy Duy quan sát người ba của cơ thể này, Tô Hữu Tài mang dáng vẻ kính lão, nhìn có vẻ hòa ái, vô cùng hiền lành, nhưng chẳng biết tại sao, Tô Duy Duy ngán nhất là loại người hiền lành này, rõ ràng trong nhà như nào bọn họ có biết, song lại luôn thờ ơ lạnh nhạt, dung túng vợ làm việc ác, cô thấy người như ông ta còn phiền hơn người trực tiếp làm việc ác như Tôn Hồng Anh.
"Ba mẹ thương cô ta không ba không mẹ? Thật thú vị đấy, cô ta có gì đáng thương cơ chứ? Cô ta chỉ không ba không mẹ lúc mới chào đời, mà con trong 24 năm qua không ba không mẹ, so sánh như vậy ai mới đáng thương hơn đây ?"
"Con..." Tôn Hồng Anh nằm ở trên giường, tức giận đến nỗi lồng ngực chập trùng.
"Về phần chăm sóc mẹ... Được thôi, con có thể chăm sóc mẹ, chỉ cần mẹ có thể chịu được, không sợ con bỏ độc vào đồ ăn của mẹ là được!" Tô Duy Duy cười hì hì cầm cái ghế ngồi xuống, dáng vẻ hiền hòa thiện lương, nhưng mặc dù cô cười, ánh mắt lại lạnh, Tô Hữu Tài không chút nghi ngờ nếu như bọn họ thật sự dám để cô chăm sóc, Tô Duy Duy nhất định sẽ xử lý bọn họ ngoan ngoãn trong thời gian ngắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây