Sau này Tranh Tranh tiếp xúc với hội họa, giải quyết cảm xúc của mình thông qua việc vẽ tranh, rồi mới từ từ phát triển trên con đường hội họa này.
Vì thế, cô chỉ mong Tranh Tranh có một thời thơ ấu bình thường giống như những bạn nhỏ khác, đi nhà trẻ, mỗi ngày không phải phiền não vì việc học hành, chỉ làm đồ thủ công, chơi trò chơi, học nhạc thiếu nhi và nhiều thứ khác. Nhưng không nghĩ tới, thiên phú của Tranh Tranh thế mà đã bị người khác phát hiện.
Tô Duy Duy nói ra suy nghĩ của mình với giáo viên Tiểu Trang, bọn họ cách nhau rất gần. Từ góc độ của giáo viên Tiểu Trang có thể thấy rõ gương mặt không chút tì vết kia của Tô Duy Duy, trong ánh mắt cô luôn có những ngôi sao sáng nhỏ vụn, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Anh ta không khỏi đỏ lên, gật đầu nói: “Nhưng tôi cảm thấy Tranh Tranh trưởng thành sớm hơn những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ. Việc em ấy có thể hoàn thành tốt một bài kiểm tra đã giải thích rõ vấn đề. Tôi cảm thấy cô có thể hỏi ý kiến của chính em ấy. Nếu em ấy nguyện ý, sau này có thể chuyển trường đến lớp chúng tôi bất cứ lúc nào.
Tô Duy Duy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tranh Tranh, híp mắt cười nói: “Tranh Tranh, con có hiểu những gì thầy giáo nói không? Con có muốn đến trường đi học cùng Tiểu Muội không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây