Diệp Trầm Đông trông thấy cô ta lại không hề vui mừng, anh ấy chỉ lên tiếng một cách lịch sự và xa cách: “Nếu em không có ý kiến gì thì anh sẽ đưa em về nhà một chuyện. Người trong nhà đều đang đợi em, họ đã tìm em hơn hai mươi năm rồi, nghe nói em sắp trở lại thì đều rất kích động. Dĩ nhiên nếu em luyến tiếc nơi chôn rau cắt rốn này muốn trở lại cuộc sống trước kia, bọn anh cũng sẽ không ngăn cản. Bọn anh sẽ bù đắp một phần nào đó cho em, bảo đảm cả đời này em cơm no áo ấm.
Trúng lô tô cũng chẳng bằng việc này, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Tô Viện Viện choáng váng. Cô ta vừa mới chia tay với Trương Chí xong, tưởng rằng cả đời này mình đều không thể tìm được một người bạn trai như anh ta. Nhưng vừa quay người, thế mà lại tìm thấy người nhà, hơn nữa điều kiện gia đình của đối phương cũng không tầm thường. Tất nhiên... Cô ta phải về cùng với anh trai rồi! Trở về nhà họ Diệp làm công chúa nhỏ, còn đây ấy à... Nhà họ Tô nghèo nàn cùng công việc giáo viên bình thường và người bạn trai chẳng có tiền đồ... Đều không phải là những thứ thuộc về mình.
“Nếu em không có ý kiến gì thì chúng ta xuất phát luôn, không cần mang theo quần áo, trong nhà đã chuẩn bị cả rồi.
Tô Viện Viện kích động định ngồi lên xe thì Tôn Hồng Anh giữ lại: “Viện Viện, con nghe mẹ nói, đến bên đó thì gọi điện cho mẹ. Con cứ gọi cho nhà thím tư của con, mẹ nhận được điện thoại sẽ chạy qua đó.
“Được rồi, mẹ ơi, con biết rồi! Tô Viện Viện chẳng thèm ngoái đầu lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây