Diệp Trầm Đông quay đầu lại, gật đầu với bà ta, không nói nhiều chỉ lấy ra một khối ngọc bội màu trắng: “Bà có biết cái này không?
Tôn Hồng Anh giật mình một lát: “Nhìn quen quen, giống hệt cái đeo trên cổ của cô con gái thứ hai nhà tôi, chỉ là màu sắc thì khác.
“Tôi nghĩ nên đi thẳng vào vấn đề sẽ thích hợp hơn. Thật không dám giấu diếm, ước chừng hai mươi tư năm trước, mẹ tôi sinh được một đôi long phượng thai ở bệnh viện. Bố tôi mừng rỡ như điên, nên đã tìm một đại sư điêu khắc để điêu khắc một đôi ngọc bội cho đôi long phượng thai này. Bởi vì bố tôi có hứng thú với đạo giáo, ông ấy cảm thấy Thái Cực sinh lưỡng nghi, dùng âm dương để đại biểu long phượng thai là chuyện không thể thích hợp hơn nên đã cho khắc đôi ngọc bội này. Nhà chúng tôi đều sinh con trai. Em gái là con út trong nhà và cũng là con gái duy nhất trong gia đình. Gia đình tôi rất yêu quý em ấy, vì vậy họ đã để em ấy chọn màu sắc của mặt dây chuyền bằng ngọc bích. Kỳ lạ là con gái nhà người khác thường màu sáng, còn em ấy thì ngược lại, nắm chặt ngọc bội màu đen không buông tay. Bố tôi là người yêu chiều con gái nên đã quyết định để con gái đeo chiếc ngọc bội màu đen, con trai đeo màu trắng. Chỉ tiếc đứa nhỏ này phúc bạc, sinh ra không bao lâu đã bị người ta trộm đi, sau đó vẫn không biết tung tích.
Mặt Diệp Trầm Đông không hề thay đổi lấy ra hai viên ngọc bội đặt chúng lại với nhau, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu đen và một mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu trắng ghép lại thành một bức tranh Thái Cực hoàn chỉnh.
Tôn Hồng Anh nhìn thấy mặt dây chuyền màu đen ngọc bội hiển nhiên rất kinh ngạc: “Đây không phải là ngọc bội của Viện Viện nhà tôi sao? Sao ngọc bội của Viện Viện lại ở chỗ cậu?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây