Nhưng còn Tô Duy Duy thường xuyên làm đồ ăn ngon cho cả nhà. Tạ Bảo Vân nói đúng, ở cùng với Tô Duy Duy cũng không thiệt, dù sao thì khoản ăn uống nhà Tô Duy Duy có kém đến đâu thì cũng khá hơn bọn họ.
Lưu Ngọc Mai nói thì hay, nào là làm thêm vài món, nhưng vài món đó là rau xanh trong vườn không ai thèm ăn. Tô Duy Duy cũng không tranh cãi với bà ta, chỉ chậm rãi nhai miếng cánh bồ câu cuối cùng trong bát, lại nháy mắt với hai đứa trẻ con. Tiểu Muội và Tranh Tranh nhanh chóng gắp hết thịt trong nồi ra, sau đó liều mạng nhét đầy vào bụng.
Lưu Ngọc Mai nhìn mà đau lòng, hai đứa mất dạy này thật chẳng ra gì! Có điều hôm nay ăn hết bồ câu thì vẫn còn ngày mai. Bà ta không tin Tô Duy Duy nhẫn tâm để hai đứa trẻ này ngày nào cũng ăn cháo, kiểu gì cũng có ngày Tô Duy Duy không nhịn được mà ăn đồ ngon. Đến lúc đó bà ta sẽ vừa yêu cầu Tô Duy Duy trả tiền thức ăn vừa thưởng thức đồ ăn do cô mua. Một mũi tên trúng hai đích.
Ăn xong Tiểu Muội vỗ vỗ bụng ợ vài cái. Lưu Ngọc Mai nhìn thấy thì càng tức giận.
“Mẹ, mẹ khỏi bệnh rồi à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây