Khi Tô Duy Duy cười đôi mắt cong cong, khóe miệng khẽ cong lên. Cô chưa bao giờ nói lời hoa mỹ nhưng lần nào làm việc cũng rất chu đáo, khiến người ra yên tâm. Rõ ràng là cả một bát canh to này đã chuẩn bị trước, mặc dù chẳng phải thứ đắt tiền nhưng người ta ăn ngon vẫn nghĩ đến bạn, đủ để chứng minh tấm lòng của người ta, tấm lòng này mới là đáng quý nhất.
Thạch Quế Anh vô cùng cảm động, lập tức bưng bát canh về nhà.
Về đến nhà, đứa cháu gái ăn rất ngon miệng, trẻ con ăn ngon người làm phụ huynh chắc chắn sẽ cảm thấy yên tâm. Con trai con dâu sau khi nghe bà ấy kể chuyện đều không khỏi cảm thán, nói Tô Duy Duy đúng là người tốt, để mà so sánh thì Giang Đào và Lưu Ngọc Mai kia đúng là phân chó.
Tô Duy Duy chia đều chiếc chân bồ câu còn lại cho hai đứa trẻ, Lương Tiểu Muội có hơi ngại ngùng, bèn nói: “Chị đưa cho Tranh Tranh ăn đi, em ăn cánh bồ câu là được rồi.
Tô Duy Duy nhìn cô bé, cô nhóc này nói vậy thôi nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc chân bồ câu. Trẻ con đều vậy, đứa nào cũng thích ăn chân, lúc cô còn nhỏ cũng vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây