Cô ta nói một lần nữa, người bán hàng khịt mũi không thèm ngẩng đầu lên: “Đó là Ái Hoa JX909D, hai nghìn bảy trăm tệ. Cô chắc chắn có tiền thì tôi lấy ra cho cô, nếu không mua nổi thì thôi, đỡ phiền phức.
Tô Viện Viện cúi đầu che giấu sự kinh ngạc trong mắt, một chiếc máy nghe nhạc cầm tay vậy mà lại có giá hơn hai nghìn bảy trăm tệ? Đắt như vậy sao? Quá dọa người rồi, cô ta thật sự không mua nổi, nhưng cô ta không muốn bị người khác coi thường, lẩm bẩm một câu: “Có gì mà không mua nổi, anh cũng chỉ là một người bán hàng thôi.
Nhân viên bán hàng bị mỉa mai, sắc mặt vô cùng khó coi, Tô Viện Viện nhìn thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Cô ta rời quầy này đi đến nơi khác, cuối cùng tìm được chiếc máy nghe nhạc cầm tay mà mình muốn tại một cửa hàng bán tivi. Tuy rằng giá cả rẻ hơn hai nghìn bảy trăm tệ một chút, nhưng đây đã là cái giá cao nhất trong giới hạn mà cô ta có thể chấp nhận rồi. Tô Viện Viện thử một chút, lắp pin vào, thấy thao tác không có vấn đề gì lập tức thanh toán.
Nhìn thấy chiếc máy nghe nhạc cầm tay máy xám nhạt trên tay, cô ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghe nhạc của Trương Chí rồi. Nếu như cô ta tặng cho anh ta món đồ quý như vậy, mẹ của Trương Chí biết sẽ rất vui mừng. Tô Viện Viện cầm lấy máy nghe nhạc cầm tay, dự định lần sau gặp mặt sẽ đưa cho Trương Chí.
Thời tiết ngày một lạnh, Lương Tiểu Muội đã bắt đầu mặc quần áo mùa thu. Từ khi trời trở lạnh, ngược lại cô bé trắng ra một chút, cô nhóc đen nhẻm lúc trước giờ đây đã trở nên thanh tú hơn. Có lẽ là do đi học, trên người vậy mà lại phảng phất khí chất của người trí thức, quả thực thay đổi rất lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây