“Ừ, trách tôi ngu ngốc, còn tưởng rằng anh thật lòng với tôi. Đúng, cửa nhà của họ Tưởng các người cao quá, là Lương Mẫn Anh tôi không xứng, không với tới được chưa?
Tưởng Đông Lai bị cô ấy làm cho nghẹn họng, vô cùng tức giận. Anh ta là con một, từ nhỏ đã được bố mẹ cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay. Hơn nữa, bố mẹ Tưởng Đông Lai còn có chút chức vị, bình thường bạn bè đều vây quanh anh ta. Lúc đầu theo đuổi Lương Mẫn Anh, người phụ nữ này luôn phớt lờ anh ta, rất khó cua đổ. Bây giờ thì hay rồi, còn bày ra bộ mặt khó coi với anh ta, Tưởng Đông Lai không khỏi cười mỉa:
“Đừng có đẩy hết lỗi lên người tôi, cô tìm tôi không phải vì tiền sao? Không phải vì cái hộ khẩu thành thị của tôi à? Tôi không ghét bỏ kẻ quê mùa như cô, cô vừa vừa phải phải thôi. Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, nếu cô đồng ý làm hòa thì chúng ta vui vẻ bên nhau, nếu không đồng ý thì chúng ta kết thúc. Tưởng Đông Lai tôi nhất định sẽ không tìm cô nữa, còn về phần cô.. Đây không phải là cơ hội cuối cùng để cô thay đổi vận mệnh sao?
Cho dù thời khắc này ánh mặt trời đang chiếu lên người Lương Mẫn Anh, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy lòng lạnh giá.
Cô ấy chợt nhận ra dựa vào đàn ông một bước lên trời là một việc ngu xuẩn đến nhường nào, mà lỗi của cô ấy là sai ở việc quá ngây thơ, cho rằng bản thân có thể dựa vào đàn ông để thay đổi vận mệnh, để rồi cuối cùng người ta vốn chẳng đặt mình vào trong mắt, còn mình vẫn là cô gái nông thôn bị người ta xem thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây