Tô Viện Viện cúi đầu, tránh né ánh mắt thăm dò của của bà ta, có chút chột dạ: "Con chỉ hỏi vậy thôi, ai cũng bảo ngọc này của con rất có giá trị."
Tôn Hồng Anh gật đầu, vừa húp cháo vừa nói: "Đây là đồ tổ tiên để lại, đúng thật có đáng chút tiền, quan trọng là bây giờ rất khó mua được ngọc tốt như vậy."
Nhịp tim của Tô Viện Viên đập rất nhanh, ngọc tốt như vậy nếu như mang đi cầm thật thì rất đáng tiếc. Nhưng khi kết giao với Trương Chí, cô ta cứ luôn cảm thấy Trương Chí không yên tâm về cô ta. Không phải cô ta không tốt, mà có đôi khi cô ta nói chuyện Trương Chí cũng không để tâm. Cô ta biết Trương Chí không hài lòng về cô ta cho lắm, nhưng tính tình của Tô Viện Viện cô ta chưa bao giờ dễ dàng chịu thua, khó khăn lắm mới đè được Tô Duy Duy xuống, mượn tên để thay thế học tịch. Nếu như vậy mà cũng thua được, vậy thì cô ta thật đúng là vô dụng.
Chờ cô ta lấy được Trương Chí thì cô ta thành người thành phố rồi, đến lúc đó cô ta có biên chế có tiền lương ổn định, bố mẹ chồng cũng là nhân viên doanh nghiệp nhà nước, điều kiện gia đình vô cùng tốt. Đến lúc đó cô ta sẽ chẳng cần phải để mắt đến loại người như Tô Duy Duy. Cũng không biết tại sao, tuy là chị em ruột nhưng từ nhỏ Tô Viện Viện đã không thích người chị gái này, nhìn vào đâu cũng không vừa mắt. Tình cảm chị em vốn đã lạnh nhạt, lại thêm chuyện gần đây Tô Duy Duy gây nên, cô ta càng thêm ghét.
Cô ta vẫn phải đối xử với Trương Chí tốt một chút. Mấy ngày Trương Chí nói muốn mua máy cát xét cá nhân, nếu như cô ta có thể mua được thì nhất định Trương Chí sẽ càng thích cô ta hơn. Nhưng mà không được, ngọc này quá quý giá, sao cô ta có thể mang đi cầm chứ? Tô Viện Viện cứ đắn đo suốt, nhưng một khi ý nghĩ này xuất hiện thì sẽ giống như cỏ dại, mọc rất nhanh, cô ta không có cách nào đè xuống được. Ba ngày sau cô ta thật sự không nhịn được nữa, bèn đi đến chợ hoa và chim dựa theo địa chỉ mà người khác cho cô ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây