Lưu Ngọc Mai tức giận đến phun máu, bà ta chống nạnh chỉ ra cửa mắng: “Cái đám mắt mù này, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng! Chỉ là Chấn Giang nhà tôi nghèo, không muốn làm lớn, trước kia tôi là vợ của trưởng lão xưởng, bọn họ gặp bà đều rất khách khí, bây giờ hay rồi, đức hạnh gì chứ!
Tráng Tráng khóc huhu: “Bà nội, bà nói bà không lừa tiền người ta, bà nói bà không trộm đồ đi.
Lưu Ngọc Mai lạnh mặt nói: “Trẻ nhỏ đừng đoán mò, là do bọn họ không nhìn được bà! Bà ăn trộm sao? Bà chỉ nhổ mấy cây tỏi tươi nhà họ thì sao? Bọn họ lại trồng Thủy Tiên trong đó, là cố ý muốn đầu độc bà! Bọn họ nên trả tiền thuốc mẹ cho bà!
Tráng Tráng nghe không hiểu, Hồng Hồng cái hiểu cái không, nhưng bọn chúng cũng biết không ai muốn chơi cùng bọn chúng nữa.
-
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây