Lương Minh Tô cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, cậu ấy biết mình nên gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, nhưng ước mơ đã bén rễ nảy mầm trong lòng cậu, cậu không thể từ bỏ được, cậu thực sự muốn đến Bắc Kinh bái sư học nghệ, muốn tiếp tục làm nhà soạn nhạc, cậu ấy muốn sống một cuộc sống như vậy, chứ không phải như bây giờ, là một giáo viên dạy nhạc ở một trường tiểu học ở nông thôn.
"Chị dâu, chị giúp em thuyết phục anh ấy đi!" Lương Minh Tố nói.
Tô Duy Duy cười cười, hóa ra đầu những năm 1990 đã có Bắc Phiêu, nhưng lúc đó Bắc Phiêu không được gọi là Bắc Phiêu mà là mù quáng, lúc này những người trẻ tuổi có ước mơ đều yêu thích Bắc Phiêu, muốn theo đuổi ước mơ của mình. Tô Duy Duy không muốn đánh giá gì về kiểu cuộc sống này, có lẽ từ quan điểm thế tục mà nói, một người như vậy thực sự không đáng tin cậy, nhưng nếu mọi người đều sống mà không có ước mơ, thì thế giới này có lại gì?
北漂 Bắc phiêu – phiêu lưu ở Bắc Kinh
Tô Duy Duy mỉm cười pha cho họ một cốc sữa bột đậu nành, sữa bột đậu nành rất ngọt, uống xong tâm tình đều cảm thấy khá hơn, Lương Minh Tô thở dài, thầm nghĩ người anh em này rất không đáng tin cậy, mà nỗi đau của Lương Minh Trung, không ai có thể hiểu cho cậu ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây